Cụ Lềnh sang nhà tôi, giữa lúc tôi đang thiu thiu ngủ, cụ vội trở ra. Vợ tôi gọi: - Anh ơi, ông cụ Lềnh sang có việc gì đó?
Người vợ chợt thấy một luồng gió mát lạnh như thể có ai đó vừa bật công tắc điều hòa nhiệt độ. Nàng nhìn theo ông bác sĩ dẫn anh chồng ra ngoài mà khoan khoái nghĩ “Thôi, liệu mà chữa bệnh cho chóng khỏi, ông ấy giỏi lắm đấy”.
Sau này tôi cứ băn khoăn mãi. Giá như chú Hy và tôi nghe lời ông Trần Hoắc thì cơ sự đã khác. Số phận mỗi người cũng khác. Nhưng hồi ấy tuổi trẻ với nhiều khát vọng, tôi không ngờ được mọi chuyện.
Đôi khi khách trọ nghĩ bà chủ thật dại, bao nhiêu người bán đất để có nhà lầu, xe hơi mà bà thì chỉ thích sống đạm bạc. Thế mà ai nói gì bà cũng chỉ cười cho qua chuyện. Cuộc sống của hai mẹ con bà không giàu có nhưng cũng tạm đủ.
Hai điều tâm sự của kẻ bán, người mua nhà cho thấy hai thân phận cùng cô đơn sau bao truân chuyên, dang dở ái tình. Ừ nhỉ, ông Hân bỗng nghĩ, tại sao không gắn kết hai thân phận này lại, trao gửi, hòa quyện tình cảm với nhau để bớt buồn khổ cô đơn...
Áp Tết năm 1972, sau những trận đánh liên miên ở chiến trường Bắc Quảng Trị, đại đội đặc công chúng tôi hành quân về hậu cứ ở sườn tây dãy Sa Mù. Chẳng biết ai đặt tên cho núi mà suốt ngày đêm quanh đỉnh cứ mờ mịt sương bay.
Diệp nhìn sang chỗ anh đang ngồi. Người đàn ông ngày xưa vẫn còn ngồi đó... Diệp nhìn theo hướng ánh mắt của anh một cách vô thức và cô nhìn thấy cô và anh ngày xưa đang tay trong tay đùa nghịch với mưa trên những con phố.
Tôi không biết ai sinh ra cái trò bốc thăm này đầu tiên trong loài người. Nhưng câu chuyện mà tôi kể cho loài người nghe sau đây thì bố cụ của người đầu tiên sinh ra cái trò bốc thăm này cũng phải đội mồ sống dậy mà ngả mũ chào.
Tao nuôi mày bốn năm rồi. Lúc nào tao cũng chỉ nhìn thấy bộ mặt hớn hở nịnh bợ của mày. Cái sự nịnh bợ hớn hở của mày bỗng dưng làm tao ghét. Mày đã bị mấy cú đá vào bụng rồi mà không chừa cái thói hớn hở nịnh bợ đó.
Heo may hun hút. Gió đuổi nhau trên đường làm bụi đỏ cuộn lên như có những đàn ngựa hoang chạy qua, tung mù mịt. Mấy vạt sắn thân bạc thếch, lá tơ tướp ven đồi run rẩy trong cái lạnh tái tê.
Đã tám mươi lăm tuổi trời cho, bà ngoại già lắm rồi! Đi lại chẳng được, người sồ sề, chân xưng khớp tấy đỏ liên miên, đầu năm lại bị xuất huyết não, nên giờ bà chỉ có thể ngồi được trong cái ghế độn rơm ở góc nhà.
Suốt một tuần nằm dưỡng thương trên tầng 2, ngày nào Đan cũng nằm im chờ đợi từng bước chân gấp gáp, vội vã lao lên từ cầu thang...Không có bước chân nào đang kiếm tìm Đan, điều đó cũng có nghĩa anh chẳng hề linh cảm thấy Đan đang gặp nạn...
Tôi cúi xuống dàn máy chiếc xe, run rẩy trong một bức bối rất khó hiểu; và kỳ lạ chưa, như có sự trợ giúp của thần linh, của thần ái tình, sau một cú đạp cần khởi động rất nhẹ nhàng, chiếc Chaly của tôi bỗng như sực tỉnh, phụt khói, nổ giòn giòn.
Phòng bệnh yên tĩnh. Xa xa, nghe vẳng tiếng còi xe từ ngoài đường phố. Ánh Nguyệt lén nhìn Năm Hùng. Hai dòng nước mắt chảy dài trên gò má xanh xao, tự nhiên nàng thèm nghe một hồi chuông từ cổng nhà mình những năm nào...
Đã có lần Nam từng nói với Ngân rằng những người đến từ mùa xuân bao giờ cũng mang về nhiều lộc biếc. Thế nên khi Ngân bảo bố hãy đi bước nữa thì mắt đã không còn cay, lòng đã không còn chông chênh nữa.
Rời đài liệt sĩ, theo con đường ven biển, họ đã đến khu đồi Cát đỏ - Một món quà quí hiếm thiên nhiên đã ban tặng nơi này. Cát ở đây có màu nâu đỏ, lóng lánh như chuỗi hạt cườm. Cả một vùng toàn là đồi Cát đỏ.
Không có một sợi tơ hồng nào cột chân Hương sau 4 năm trời ở miền đất này, chẳng có sợi tơ hồng nào cột chân Hương với chàng trai đất Quảng. Sự thân thiết giữa Hương và Tần người ta gọi là gì? Hương bỗng nghĩ vu vơ vậy.
Tôi mừng khi thấy em bay xa hơn những gì tôi vẫn tưởng. Dù chúng tôi cách xa nhau rất nhiều, nhưng mỗi khi nhìn lên bầu trời, thấy những cánh chim đang vỗ cánh bay tôi lại thấy rất gần Cá nhỏ.
Những giằng xé, suy tư, những đấu tranh với chính mình diễn ra như thế nào trong tâm can người phụ nữ xinh đẹp và thiếu may mắn ấy được D.H.Lawrence thể hiện thật lãng mạn, nhẹ nhàng và sâu lắng.
Bỏ rượu được một ngày thì Dẩu lại đi tìm rượu. Cơn nghiện bùng lên khiến Dẩu không làm được cái gì, miệng cứ nhạt thếch, chân tay run bần bật. Khi mở nút chai rượu Dẩu bỗng thấy trước mắt mình hiện lên hình ảnh thằng Túng...