LTS: Bài thơ tác giả viết trước Điện thờ Danh nhân Văn hóa Trương Hán Siêu lúc 4 giờ sáng ngày 26/6/2025.
Tháng 11 về qua ngõ, heo may se sẽ thổi bên thềm, nắng chiều buông từng vệt dài trên phố, lá lìa cành xao xuyến, bâng khuâng. Ngày thả trôi trong miền tĩnh lặng, đếm ưu tư dâng trào trên khóe mắt, xâu nỗi nhớ thành chuỗi yêu thương bên gánh đời trăn trở.
Thầy Hùng dân phố, mới được điều về trường. Trẻ, đẹp trai, dạy giỏi, công tác phong trào tốt. Không thiếu người nhiễu sự xì xầm: “Mác” ấy mà lên núi chắc có gì bất túc, bị “đày” rồi… “Đày” hay không, lũ học trò (và các bà các cô) xóm núi không quan tâm.
Sau sự kiện khủng bố Paris gây chấn động cả thế giới, từ muôn nơi những lời chúc yêu thương và san sẻ nỗi buồn được gửi tới "kinh đô ánh sáng", để đêm đen phải sớm lụi tàn.
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng đất khó khăn phía tây xứ Quảng. Tôi đã xa quê nhiều năm để đi lập nghiệp chốn phồn hoa đô hội.
Chẳng hay thầy Tài thông tuệ binh pháp tới đâu mà chưa sinh hoạt lớp lần nào, đã cho gọi lớp trưởng lên văn phòng nhận những quyển Tam Quốc (do các thầy cô thu giữ) và dặn: Sáng chủ nhật lớp mình được ưu tiên ngoại khóa về Tam Quốc đấy! Em báo tin để các bạn đi đủ nhé!
Tôi vẫn hay than phiền với đồng nghiệp rằng học trò lớp tôi lười biếng, nghịch ngợm, chẳng chịu khó học hành. Mỗi lần như thế, thầy hiệu trưởng hay nhìn tôi cười hiền hậu: “Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò mà em”. Tôi gật đầu cho qua chuyện chứ trong lòng vẫn thấy giận lũ học trò phá phách.
Những ngày này, khi mà những ruộng lúa đã được gặt hết chỉ còn trơ lại gốc rạ, các bà các mẹ lại tất tả với việc trồng hành, tỏi, ngô, bí. Đi trên đường chợt bắt gặp những đám khói của ai đó đốt đồng tôi bỗng nhớ ngày bố mẹ làm lò gạch, cái thời tuy chưa lâu nhưng giờ bỗng trở nên xa lắc.
Thầy tôi là con người của đồng quê. Sinh ra và lớn lên trong cảnh thiếu đói triền miên, quanh năm phải chứng kiến cảnh làm quần quật của cha mẹ mà vẫn không đủ ăn. Cả năm chỉ được nghỉ vào mỗi ba ngày Tết lại cũng không được yên bởi bị réo nợ vào sáng mồng một... Cách mạng hồi sinh cho bao gia đình. Mười chín tuổi, thầy vào bộ đội tham gia chiến dịch Điện Biên.
Chớm đông. Tôi thích tiết trời những ngày như thế này. Mỗi tối ra khỏi nhà, tới con đường cái, thị trấn bé nhỏ với ánh sáng đèn đường yếu ớt làm ly trà nóng cùng đĩa hạt hướng dương thơm bùi.
Có những chiều như hôm nay, xóm nhỏ lại được trả về trong sự yên tĩnh đến lạ kì. Chẳng có những tất bật đua chen. Mà ở đó, có tiếng lũ trẻ râm ran cả một góc sân nhà, có tiếng máy bơm nước xập xình, tiếng đàn gà con liếp chiếp gọi mẹ, tiếng mái chèo khua nước lao xao trên mặt sông bên chiều nhạt nắng.
19 giờ 30 phút. Đêm. Mai gọi điện đến í ới. Yên ơi Yên à! Đến phòng tao, làm tiệc độc thân đi chứ. Mày cứ ở yên đó, 10 phút sau có tài xế đến đón. Vậy thôi nhé!
Những năm 80, 90 của thế kỷ trước, gia đình nào có được cái chăn bông 5 cân quả là quý giá.
Cứ về đến làng, bạn sẽ thấy hầu như không mấy nhà là không có một cái ao. Ao liền kề với vườn cây, ao là nơi nuôi bèo thả cá. Hình dáng của ao cũng thật muôn vẻ đa hình. Có ao lớn ao nhỏ, ao có dạng hình tròn, hình chữ nhật, ao lại mang hình bán nguyệt, hình cánh cung.
Khi miền Bắc gió heo may mới chớm vờn mây trắng, miền Nam còn nắng ấm trời cao, thì quê tôi đoạn giữa cong gánh hai đầu Nam Bắc lại đang cong thêm vì gánh bão lũ đất trời.
Làng tôi chia làm 3 xóm. Ở trung tâm của mỗi xóm đều có một ngôi đình cổ, phía trước có khoảng sân rất rộng dùng để phơi lúa.
1. Thị trấn nhỏ, nghèo thiu thắt. Thị trấn buồn, buồn đến nỗi mà mấy cọng gió sông thổi phà phà qua mặt mà cũng hửi được hơi hám mùi buồn. Con sông Cái chảy ngang qua thị trấn, xui khiến sao tẻ thành ba nhánh sông. Thị trấn nằm giữa ngã ba nhánh sông.
Từ trước đến nay, trên nhiều lĩnh vực sáng tạo, đã có rất nhiều văn nghệ sĩ thành công với đề tài mùa thu - tình yêu. Vậy nhưng, để có một tuyệt phẩm để đời của mối giao cảm thơ - nhạc thì thật hiếm hoi và vì thế, tác phẩm càng khẳng định được giá trị và sức sống mãnh liệt, trường tồn qua thăng trầm năm tháng.
Kính tặng các đồng nghiệp TTXGP
Nắng mọc lên từ phía vành nón nghiêng của Hạ, từ phía mặt sông phẳng như gương hắt lên. Nắng pha màu trên tóc, trên má Hạ, uốn lượn theo những đường cong xuân thì hôi hổi khiến lòng ai đó chới với, chòng chành. Người ta có cảm giác như cô vừa bước ra từ vùng ánh sáng chói chang đó.