Chớm đông

Chớm đông. Tôi thích tiết trời những ngày như thế này. Mỗi tối ra khỏi nhà, tới con đường cái, thị trấn bé nhỏ với ánh sáng đèn đường yếu ớt làm ly trà nóng cùng đĩa hạt hướng dương thơm bùi.


Chớm đông. Tôi thích tiết trời những ngày như thế này. Mỗi tối ra khỏi nhà, tới con đường cái, thị trấn bé nhỏ với ánh sáng đèn đường yếu ớt làm ly trà nóng cùng đĩa hạt hướng dương thơm bùi. Một mình thôi, tôi ngồi cho tới khi cô hàng nước dọn đồ rồi về. Vừa nhâm nhi vừa nghe những mẩu chuyện chắp vá của cô hàng nước về người thị trấn mình. Bỗng thấy nao nao trong lòng.

Chớm đông. Từng đợt gió xào xạc bên hiên. Giấc ngủ trong đêm đông đầu tiên của tôi luôn ấm sực. Mẹ đã chuẩn bị sẵn chăn gối sau khi nghe xong bản tin thời tiết trong ngày. Tôi vòng tay ôm lấy mẹ, cười “con trai mẹ lớn rồi, mẹ còn chăm chút từng li từng chút như thế này!”. Người cười lại, trên ánh mắt hằn nhiều vết chân chim “Cha bố anh! Anh thì biết khi nào cho lớn!”. Trong mắt người tôi vẫn là cậu con trai bé bỏng thuở nào. Và thật hạnh phúc khi tôi luôn được sống trong ngôi nhà đầy ắp tình yêu thương của cha mẹ.

Chớm đông. Những lần trùng dịp ngày chủ nhật, tôi cho phép mình kéo dài cơn ngủ nướng. Tôi nằm nghe tiếng lạch cạch mẹ kéo rương gỗ lấy áo ấm, bà khệ nệ ôm đống chăn bông ra bờ rào phơi phóng. Ngày đầu đông, cái rét vẫn chưa ngọt, nắng vẫn hanh hao trên lá. Và chỉ cần vậy thôi cũng đủ làm ấm, xua tan ẩm mốc áo chăn của bà và mẹ. Bờ tường rào hệt như một bức tường hoa tuyệt đẹp! Gió lay lay nhẹ tấm áo bông, nắng tinh nghịch đậu hờ vạt chăn chiên đỏ thắm!

Chớm đông. Mỗi lần dong xe về quê Ngoại với bến sông hiền hòa lại rưng rưng nhớ thương! Dòng sông với con nước xanh trong hiền hòa, bàng bạc sương khói. Những chuyến đò Ngoại chèo liêu xiêu trong gió bấc. Cả đời Ngoại gắn bó với công việc chèo đò. Ngoại thuộc không biết bao nhiêu là câu hò! Ngồi bên Ngoại tôi hồi tưởng những tháng ngày cực nhọc mà mẹ lớn lên bên bến sông trong chiều đông lạnh lẽo. Lác đác trên sông một vài bóng người nông dân đang lầm lũi vớt mớ tép mớ tôm về làm bữa chính cho gia đình. Liệu ai còn nhớ những ngày gian khó như thế?

Chớm đông. Khoảng thời gian cả tôi và gia đình chuẩn bị tâm lý nhiều nhất. Bởi vì tiết trời mỗi năm một thất thường. Thiên tai có thể ập đến lúc nào không hay. Ngày trước nắng còn hanh hao vậy đó, nhưng ai biết ngày mai sẽ là mưa bão bập bùng… Còn nhớ cũng tầm độ này năm ngoái, dường như ai cũng đinh ninh rằng bão đã hết, nhưng đâu có ngờ, ít hôm sau bão ập đến như một vị khách hung dữ. Bao nhiêu của cải mưa lũ cuốn trôi cùng những giọt nước mắt mặn đắng…

Chớm đông. Chỉ là mới chớm đông thôi. Đi giữa tiết trời se se lạnh mà lòng chùng chình thương nhớ. Những ngày đông rét buốt tiếp theo sẽ về trên mảnh đất miền Trung thân thương nghèo khó của tôi. Rồi tôi lại bị ám ảnh khi bắt gặp ánh mắt của những đứa trẻ nép mình bên gốc gạo già tránh rét…
Cao Văn Quyền
Chiều quê
Chiều quê

Có những chiều như hôm nay, xóm nhỏ lại được trả về trong sự yên tĩnh đến lạ kì. Chẳng có những tất bật đua chen. Mà ở đó, có tiếng lũ trẻ râm ran cả một góc sân nhà, có tiếng máy bơm nước xập xình, tiếng đàn gà con liếp chiếp gọi mẹ, tiếng mái chèo khua nước lao xao trên mặt sông bên chiều nhạt nắng.

Chia sẻ:

doanh nghiệp - Sản phẩm - Dịch vụ Thông cáo báo chí Rao vặt

Các đơn vị thông tin của TTXVN