LTS: Bài thơ tác giả viết trước Điện thờ Danh nhân Văn hóa Trương Hán Siêu lúc 4 giờ sáng ngày 26/6/2025.
... Cả Đền Hùng đêm nay vẫn thức. Lòng Vân lâng lâng. Chị đang tưởng tượng ra giây phút gặp Hải. Được gặp lại anh trên quê hương Đất Tổ là chị mãn nguyện lắm rồi. Bất giác, chị khẽ mỉm cười một mình trong đêm.
Má tiễn chúng tôi một đỗi mới chịu quay về, mọi người ngoái lại thấy lưng má đã còng, bước đi hơi chậm, một mình lủi thủi bước vào nhà - ngôi nhà không có đàn ông.
Chẳng ai bảo ai mà cả Hà và vợ của Sơn cùng nhìn mưa ôm nhau và khóc. Ôi, mưa rửa đền năm nay có thêm vị mặn mòi của những giọt nước mắt yêu thương...
Theo những người lớn tuổi ở làng Bùng cho biết, bao đời nay chưa người nào lấy được viên hồng ngọc trên đỉnh núi Trời Cho. Chưa ai nhìn thấy viên ngọc đó hình dáng như thế nào... Nhưng không vì thế mà niềm tin và ước vọng chinh phục núi Trời Cho lại vơi đi.
Bà Phương và Hoài chụm đầu vào nhau. Không ai trả lời và cần thiết câu trả lời nữa. Ngoài vườn, cây lá lao xao trong gió như xa cách bao ngày bỗng rộn lên nỗi mừng ngày hội ngộ.
Mùa hoa ban lại về với vùng cao, những cánh bông trắng trong tinh khiết như cô gái miền sơn cước. Mây về với Mộc Châu từ khi bệnh tình của cô trở nặng, căn bệnh tim và bệnh phổi tích cóp từ những tháng ngày đi dạy học, từ những bụi bặm nơi đô thành.
Những nén nhang trầm cứ cháy rừng rực trong đêm lạnh, Loan bật khóc thương nhớ những chiến sỹ Trường Sa đã hy sinh trên đảo Gạc Ma - những con người đã đánh đổi đời mình để giữ yên từng hải lý, từng tấc đất thân yêu của đất nước.
“Ai bánh đúc, bánh tro, bánh mật nào!”… Tôi làm bạn với những tiếng rao như thế từ năm nay qua năm khác để thấy bớt nhớ quê hương.
Tôi muốn làm thơ tặng vợ tôi lắm. Từ khi thành vợ chồng và đã có một mặt con với nhau, đến một câu thơ tặng nàng tôi cũng chưa làm được. Ái ngại thật! Mà ái ngại là phải...
Thành phố này đang đón xuân thật nhộn nhịp dưới rừng cờ hoa rực rỡ... Có mấy ai nghĩ đến những người công an hình sự thầm lặng như Hưng và bao nhiêu đồng đội khác, vừa vất vả, vừa nguy hiểm có khi đánh đổi cả tính mạng và xương máu của mình giành lấy sự bình yên cho người khác...
... những đứa trẻ chị gặp trên lớp đã thấy rất thương, nhưng tận mắt chứng kiến hoàn cảnh của các em còn đáng thương hơn nhiều. Nhìn đồng hồ đã 9 giờ đêm, không biết anh lái đò còn thức không? Tạm biệt em học sinh và người mẹ, chị vội vã trở về.
Yếm đỏ buông lơi núng nính cửa chùa Mắt lá liễu liếc đứt lời niệm Phật
Chồng người áo rách người thương; Áo chồng người vắt đầu giường...
Biết khó còn dịp lên đây nữa Thôi cũng một lần biết Khau Vai
Anh nhập vào nàng như một đám bọt bèo sóng đánh dạt lên bờ. Nếu không có nàng chắc anh sẽ tan rữa ra rồi hòa vào nước biển.
Te te tiếng gà gáy sáng Lao xao ngõ xóm đường làng
Có một mùi hương vương Dịu như hoàng lan nở
Hương trăng và sắc nắng Dậy thì Khoảnh khắc diệu kỳ đổi bằng mạng sống
Tôi lại trở về với tôi thôi Với câu lục bát một đời dở dang
Đôi khi biết được phận mình Không mong vuông lý, tròn tình mà chi