Tú được nuôi dạy, cho ăn học, lớn lên bình yên trong vòng tay hạnh phúc của bố mẹ. Với anh, bố mẹ chỉ có một con trai duy nhất nên từ khi bắt đầu lớn lên, lập nghiệp, anh luôn tự thấy trách nhiệm của mình phải đền đáp, chăm sóc họ thật tốt lúc về già.
Cuộc sống những tưởng cứ thế êm đềm trôi qua, nhưng gần đây nó lại bỗng bị đảo lộn hết chỉ vì hai vị khách"không mời".
Hôm ấy, Tú đi làm về, vừa bước chân vào cửa thì đã thấy bố đang ngồi cùng hai vị khách, anh chưa kịp cất lời chào ông đã vẫy tay gọi lại: "Con lại đây, bố muốn giới thiệu, họ mới từ Séc về đấy", rồi ngập ngừng một hồi ông lại hắng giọng như lấy hơi: "Họ mới là bố mẹ của con, hôm nay họ tới để nhận con".
Tú sững người, chưa tin những chuyện vừa xảy ra, anh ngồi như chết lặng trên ghế. Trong khi Tú chưa kịp phản ứng gì thì bố anh bắt đầu câu chuyện. Ông kể chuyện đã nhặt được anh thế nào? Nhận anh ra sao? Bây giờ Tú mới được biết bố mẹ anh cưới nhau 5 năm ròng không có con, nhưng giống như ông trời sắp đặt cho họ một niềm an ủi. Một buổi chiều tối cách đây 24 năm, khi bố anh nghe thấy tiếng khóc ở ngoài cửa và chạy ra thì vừa sợ vừa vui khi thấy đứa bé còn đỏ hỏn đặt trong thùng giấy trước nhà, với mảnh giấy cùng vài dòng chữ ghi vội "Nhờ anh chị nuôi dạy cháu nên người, xin tạ tội và cảm ơn anh chị".
Sau đó hai vợ chồng đã nhận nuôi đứa trẻ và rời đến một nơi khác sinh sống, làm thủ tục khai sinh cho con. Vì đã được gửi gắm nên bố mẹ Tú muốn giấu kín sự thật và muốn coi anh thật sự là con ruột.
Hôm nay bỗng nhiên bố mẹ đẻ của Tú thông qua hàng xóm, bạn bè lần tìm được đến nhà, ông biết đã đến lúc phải nói ra sự thật. Họ sinh ra Tú rồi vì hoàn cảnh gia đình phải bỏ lại con rồi cùng nhau trốn sang Cộng hòa Séc để làm lại cuộc đời. Bây giờ họ quay về chỉ muốn được nhìn thấy con và được nói ra sự thật và được con tha thứ.
Nghe những lời bố nói mà hai hàng nước mắt của Tú không ngừng rơi. Rồi bàn tay run run của bố đặt lên vai anh: "Con lại nhận bố mẹ của con đi, hơn 20 năm nay chắc họ cũng đau khổ lắm rồi". Trong phút chốc tai Tú ù đi "Không, con chẳng có bố mẹ thứ 2 nào nữa. Nếu có đi nữa thì đứa con ấy cũng đã chết cách đây 24 năm rồi? Tại sao ông bà bỏ rơi tôi giờ lại về đây tìm tôi"?
Bố đẻ anh cúi đầu như hối lỗi: "Bố mẹ xin lỗi vì khi đó trẻ người non dạ, cũng chưa kết hôn, lại chuẩn bị xuất ngoại, sợ mang theo con sẽ cực khổ cho con. Đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời của bố, điều đó khiến bố luôn bị day dứt dằn vặt trong đau khổ. Sau đó 5 năm, bố đã từng tìm về căn nhà nơi bố mẹ đã gắm con nhưng hồi đó rất khó liên lạc, không có ai ở đó biết bố mẹ con đã chuyển đi đâu. Bao nhiêu năm nay, bố mẹ đã phải vất vả lắm mới tìm được con. Bố đã mua nhà gần đây, sau này tất cả những thứ đó là của con".
Những gì đã xảy ra quá đột ngột, mặc dù bố mẹ đang nuôi anh vẫn động viên anh nhận vì đó là những người đã có công sinh thành, nhưng anh biết họ cũng đau lòng lắm lắm. Nhưng điều Tú nghĩ lúc đó là anh không cần một người bố giàu có vì đồng tiền, danh vọng mà bỏ đi núm ruột của mình khi còn đỏ hỏn, nếu bố anh hiện nay không nhặt được anh làm gì còn sống đến ngày nay để họ nhận?
Mấy ngày sau bố mẹ đẻ Tú lại quay lại với tờ xét nghiệm ADN trên tay. Họ muốn bằng chứng xác thực rõ ràng này sẽ có thể khiến động lòng mà tha thứ cho họ. Nhưng Tú lại thờ ơ : "Cái tờ giấy này thì đã sao? Huyết thống à? Đứa con huyết thống của ông bà đã chết rồi. Bây giờ tôi là con của ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi có thể dễ dàng tha thứ vì ông bà có tấm lòng rộng lượng nhưng tôi thì không chấp nhận được".
Không phải Tú không hiểu mỗi người đều có nỗi niềm và sự khó xử của mình nhưng anh cũng chưa thể chấp nhận ngay chuyện này. Sau đó, tất cả quà cáp anh đều gửi trả lại vì không muốn những thứ đó làm anh phải suy nghĩ thêm, lại càng không muốn bố mẹ nuôi dưỡng mình phải đau lòng thêm nữa. Tú chỉ muốn cuộc sống lại được bình yên như trước đây. Nhưng dù nói thế nào, anh cũng không chối bỏ được sự thật rằng anh chỉ là con nuôi của bố mẹ mình.
Thời gian sau đó, bố mẹ Tú vẫn luôn mời họ tới nhà, tạo điều kiện cho anh tiếp xúc với họ. Bố mẹ anh luôn động viên hằng ngày, mong muốn anh sẽ chấp nhận bố mẹ đẻ của mình anh Tú vẫn thấy gượng gạo và khó chấp nhận.
Anh đang đi công tác thì nghe điện thoại của bố, ông nói bố đẻ Tú bị bệnh nặng đang nằm viện và muốn gặp con. Một thời gian được tiếp xúc và tạo điều kiện gần gũi, anh đã bớt đi sự giận dữ, không còn quá gay gắt với bố đẻ nhiều như trước nhưng anh vẫn thấy khó khăn để tha thứ. Đứng trước hoàn cảnh này, anh cũng không biết phải làm sao cho êm đẹp mọi bề?