Mâm cơm trên bàn lạnh tanh. Ngọc ngồi rấm rức quay mặt vào vách tường thỉnh thoảng lấy tay lau những giọt nước mắt đang lăn dài xuống má. Thằng Công thấy vậy trốn biệt trong buồng. Nó hiểu, rất hiểu mẹ nó đang giận ba nó vì mấy ngày Tết không có ở nhà đưa gia đình về thăm nội, ngoại. Năm nào cũng vậy hễ Tết tới là ba nó luôn bận bịu với công việc cơ quan.
- Anh không biết thương vợ con, làm công an hình sự rồi được gì? Mình cũng có ông bà tổ tiên chớ. Mấy năm nay nhà này có biết Tết là gì đâu. Ngọc tấm tức.
- Em thông cảm. Nhiệm vụ mà, chớ anh cũng hiểu mẹ con em buồn, nhưng… nhưng mà…
- Nhưng cái gì?. Anh định đem mấy cái câu giải thích cũ xì ra nói chớ gì? Nào là vui xuân không quên nhiệm vụ, nào là vì nước quên thân vì dân phục vụ. Tui chán nghe rồi. Nhà người ta đón giao thừa vui vẻ rồi cùng nhau về quê thăm viếng ông bà, còn nhà này. Trời ơi! Ngó xuống mà coi. Ngọc hét lên.
Hưng lặng lẽ đến bên cửa sổ nhìn xuống thành phố đang tấp nập người xe đi lại. Tiếng kèn xe inh ỏi, tiếng nhạc xập xình, tiếng nẹt bô gầm rú của những tay đua xe lạng lách, tiếng xe cứu thương hú còi liên tục rồi chạy băng băng vào các bệnh viện. Thỉnh thoảng có tiếng còi khẩn trương của xe cảnh sát 113, xe chữa cháy. Dòng người nép sát vào trong lề nhường đường. Thành phố này đang đón xuân thật nhộn nhịp dưới rừng cờ hoa rực rỡ, đủ loại màu sắc của nhiều loài hoa trên khắp nẻo đường. Có mấy ai nghĩ đến những người công an hình sự thầm lặng như Hưng và bao nhiêu đồng đội khác, vừa vất vả, vừa nguy hiểm có khi đánh đổi cả tính mạng và xương máu của mình giành lấy sự bình yên cho người khác, để cái thiện đẩy lùi cái ác. Bao nhiêu năm làm lính hình sự cũng là ngần ấy thời gian anh không đón Tết cùng vợ con mình trong đêm giao thừa để rong ruổi trên đường phố làm nhiệm vụ. Khi mùa xuân như đã qua đi cũng là lúc Hưng mới có thời gian quay về với mái ấm của mình. Vẫn cái điệp khúc quen thuộc : phân trần, hài hước, chọc phá, xin lỗi vợ con rồi đưa cả nhà về quê ăn Tết muộn màng, để lại nghe những lời trách móc mỉa mai nặng nhẹ của bà con chòm xóm. Biết làm sao được.
Nhiều lần Ngọc nói với chồng :
- Hay anh xin chuyển ngành khác đi. Nghề này nguy hiểm quá, em lo lắm, lỡ có gì… Nói đến đó Ngọc nín bặt.
Hưng hiểu vợ mình đang nghĩ gì. Hưng có lo chớ, cũng phải nghĩ đến hạnh phúc riêng tư, đó là chuyện bình thường. Nhiều bạn bè anh đã hy sinh hay mang thương tật suốt đời khi đang làm nhiệm vụ. Bao lần tiễn đưa đồng đội về thế giới bên kia anh cũng đã cay đắng thốt lên: thật đau xót và khâm phục trước những cái chết giữa thời bình để bảo vệ công lý. Cái ác vẫn còn quanh quẩn đâu đây ngày càng nhiều hơn, tinh vi hơn, tàn độc hơn. Mới Tết năm trước đây Hưng cùng Hoàng truy bắt bốn tên cướp hung hãn có vũ khí. Cùng đường chúng nã súng làm Hoàng bị thương nặng nhưng vẫn cố sức nắm chặt tên cướp rồi hy sinh trên đường chuyển viện. Hưng đau nhói trong lòng, chỉ hai tuần nữa thôi là nó cưới vợ. Ba mươi lăm tuổi chớ có còn trẻ trung gì đâu. Nó thường nói khi bị bạn bè trêu chọc là đẹp trai nhưng không biết “dê dai”, không luyện tập “mặt chay” nên “ế độ”. Tháng trước cả đơn vị bất ngờ khi được nó báo “hung tin”: nó sắp cưới vợ ở dưới quê, nghe nói là cô giáo trường cấp hai. Nó còn năn nỉ Hưng làm rể phụ cho nó. Hưng đồng ý với điều kiện phải chung chi một chầu nhậu không say không về. Vậy mà… nó có kịp làm điều ấy đâu. Nó ra đi ngay trong ngày đầu năm. Nghĩ đến người đã khuất Hưng không tài nào rời bỏ nghề nghiệp của mình và có lẽ anh sẽ đeo mang nó suốt cả cuộc đời.
- Ba ơi! Chừng nào mình về nội hả ba? Tiếng thằng An cắt ngang dòng suy nghĩ của Hưng.
- Trưa nay con ơi. Thông cảm nghe con. Ba bận hoài, làm hai mẹ con giận hoài. Về nội chuyến này ba với con tha hồ tắm sông, câu cá, thả diều nhé. Hưng trả lời khe khẽ rồi bước tới xoa đầu con mình với tâm trạng của người có lỗi. Trên chiếc bàn nhỏ, một nhánh hoa hồng tươi tắn đã có sẵn trong bình. Phía dưới là tờ giấy trắng có ghi mấy dòng chữ: Thấy ghét, đi hoài. Chữ của Ngọc.
Hưng tiến đến bên vợ rồi vuốt tóc Ngọc ôn tồn nói:
- Trăm ngàn lần xin lỗi “sếp”. Bây giờ hai mẹ con muốn phạt gì thì thằng Hưng này chịu hết. Cam kết thực hiện đúng hợp đồng, đúng thời gian. Không đề nghị sửa đổi nghị quyết làm “ô sin”. Phương pháp tác chiến nhanh, gọn, hiệu quả. Hưng cười khà khà chọt lét Ngọc rồi đứng nghiêm chào.
- Tui hổng cần. Ngọc vừa trả lời vừa lau nước mắt.
Giận thì nói vậy chớ Ngọc rất hiểu và thương chồng. Thương từ lúc cả hai còn học chung ở trường Đại học Công an. Ai chớ nói đến Hưng “khùng” thì cả trường không còn xa lạ. Đang là sinh viên mà Hưng nổi danh với chuyện bắt cướp trên đường phố như cơm bữa. Báo, đài tìm tới phỏng vấn Hưng trốn mất với lời nhắn: chuyện nhỏ như con thỏ có gì mà lùm xùm vậy. Tui mà xuất hiện trên báo, trên truyền hình thì kể như phá sản. Hẹn gặp lại. Có lần đang đạp xe đòn dông chở Ngọc đi chơi Tết, Hưng thắng xe bỏ Ngọc rớt xuống mặt đường xây xát hai chân để chạy bộ đuổi theo bắt được một tên cướp hung hăng định tẩu thoát trong hẻm sâu. Cái giá phải trả là anh bị nó chém hai nhát vào tay phải khâu vá đến mấy mươi mũi. Vậy mà Hưng cứ tươi cười ra vẻ hớn hở mới lạ. Biết danh “ Hưng khùng” bắt cướp có từ hồi ấy.
- Mẹ ơi! Đừng giận ba nữa. Ba bận công tác chớ bộ. Thằng Công xen vô làm Ngọc trở về thực tại.
- Hoan hô con trai. Câu nói này hay nhất trong năm đó nghe. Ba sẽ tặng con một món quà vô cùng đặc biệt. Hưng cười rổn rảng.
- Lần nầy tui bỏ qua nhưng phải viết bản tự kiểm điểm không được tái phạm. Đồng chí rõ chưa? Ngọc hóm hỉnh.
- Rõ. Xin tuân lệnh đồng chí “bà xã”. Tưởng gì chớ một trăm bản tự kiểm anh cũng viết chớ nói chi một bản em ơi.
Thằng Công ngồi trước xe honda hớn hở, ríu rít líu lo nói chuyện, chắc nó phấn khởi lắm khi mẹ nó hết giận, nó sắp tới quê nội, quê ngoại, sắp được đi câu, thả diều, bắt ba khía như mọi năm. Phía sau xe, Ngọc thấy thương chồng nhiều quá, ai đời tối ngày tất bật chuyện cơ quan, về nhà lại bị Ngọc nặng nhẹ chì chiết đủ điều. Vậy mà Hưng vẫn chịu đựng, vẫn cười khì khì. Hưng thật vô duyên, thật “khùng” nhưng rất đáng yêu.
Đường về quê hôm nay vẫn đẹp. Mùa xuân vẫn còn đây trên khắp nẻo đường. Có lẽ mùa xuân đang cố kéo dài thời gian ở lại để đón Tết cùng một gia đình bé nhỏ đang ngập tràn hạnh phúc.
Triệu Mỹ Ngọc