Mưu trí vô song, kiên trung bất khuất”, 8 chữ vàng mãi mãi dành tặng cho những người chiến sĩ biệt động Sài Gòn can trường, quả cảm.
Ngày vui đại thắngTrong căn nhà nhỏ trên đường Trần Quốc Tuấn, quận Gò Vấp (TP Hồ Chí Minh), chiến sĩ biệt động Sài Gòn Huỳnh Phi Long, đã ở tuổi 76 như đang sống lại những ký ức một thời oanh liệt.
Ông Huỳnh Phi Long sau ngày giải phóng miền Nam. |
Kể về những ngày cuối tháng 4/1975, ông cùng anh em chiến sĩ Tiểu đoàn 4, Trung đoàn Gia Định, hiệp đồng tổ chức với các đơn vị khác đánh vào sân bay Tân Sơn Nhất, ông nói đó là những ngày chứa chan hạnh phúc của ông và đồng đội, vì niềm tin về cuộc tổng tiến công thần tốc sẽ toàn thắng để giành độc lập cho dân tộc.
“Tiếng pháo nổ rền trời, tiếng súng AK giòn giã, tiếng “rôm rốp” của bánh xích xe tăng T54 quân giải phóng cán nát chiếc mũ cối, bình toong... của quân địch nằm vương vãi trên đường tiến quân vào Sài Gòn, những ngày đó làm sao quên được trong ký ức của chúng tôi. Lúc ấy, Tiểu đoàn 4 đặc công nhận nhiệm vụ đặt bộc phá DH10 phá hủy hệ thống hàng rào thép gai bảo vệ sân bay, mở cửa ngõ đưa đơn vị tăng vào đánh chiếm”.
Ông nhớ lại, vào giữa năm 1974, ông là Đại đội trưởng Đại đội 2 biệt động Sài Gòn (Đoàn 195) nhận lệnh ém quân, xây dựng lực lượng tại An Phú Đông (Gò Vấp) để chuẩn bị cho kế hoạch giải phóng miền Nam 1976. Tuy nhiên, thời cơ đến sớm hơn dự định.
Tháng 4/1975, Đại đội của ông nhận lệnh sát nhập vào Tiểu đoàn 4, Trung đoàn Gia Định, để thực hiện nhiệm vụ tiên phong cho cánh quân chủ lực tấn công sân bay Tân Sơn Nhất ở hướng Đông. “Trước ngày 29/4, anh em đặc công trong Tiểu đoàn 4 đã âm thầm đặt bộc phá DH10. Vào chiều ngày 29/4, chúng tôi bắt đầu tiến sát vào xã Thông Tây (Gò Vấp), khu vực sát sân bay Tân Sơn Nhất để chờ lệnh tiến công”, ông kể.
Lúc đó là 3 giờ 15 phút sáng ngày 30/4, pháo kích bắt đầu tấn công dồn dập vào sân bay, lực lượng Tiểu đoàn 4 kích hoạt bộc phá, tiếng nổ long trời đã phá nát hệ thống hàng rào bảo vệ sân bay của địch. “Lúc đó, chúng tôi chỉ chờ xe tăng của quân ta ập tới, sẽ cùng tiến vào sân bay.
Tuy nhiên, do tình hình thay đổi, sân bay đã bị tê liệt do những đợt tấn công của quân ta, lực lượng tăng không vào sân bay mà chuyển hướng tấn công. Do vậy, chúng tôi nhận lệnh chiếm xã Thông Tây để chặn đứng đường thoát của khoảng 1.000 tàn quân ngụy chạy về Bình Dương và Hóc Môn. Kẻ địch hoàn toàn thất thủ, nhưng như vậy cũng chưa im tiếng súng” - ông kể thêm.
Dù trưa ngày 30/4, Dương Văn Minh đã tuyên bố đầu hàng, nhưng trong đêm 30/4, Tiểu đoàn 4 vẫn tiếp tục nổ súng để tiêu diệt gọn toán tàn quân biệt kích dù của ngụy có ý định tiêu diệt Ban chỉ huy Tiểu đoàn 4. Ông nhớ lại: “Chúng tôi phát hiện có dấu hiệu khoảng 12 tên địch có ý đồ men theo đường dây liên lạc để tới lán trại Ban chỉ huy Tiểu đoàn.
Đúng như dự tính, đêm 30/4, toán địch lẻn vào, đúng ngay tầm bắn, anh em bao vây xung quanh nổ súng tiêu diệt toàn bộ. Sáng ngày 1/5, chúng tôi nhận lệnh vào tiếp quản sân bay khoảng 1 tuần, sau đó tiếp quản nhiều vị trí khác theo lệnh của cấp trên”.
Người lính trung kiên Sau câu chuyện mùa xuân đại thắng 1975, người lính Huỳnh Phi Long ngậm ngùi nhớ lại những ngày tháng hoạt động trong nội thành. Ông cùng các chiến sĩ biệt động Sài Gòn đã thực hiện nhiều nhiệm vụ táo bạo, tổ chức các trận đánh bất ngờ, tiêu diệt kẻ địch ngay tại đầu não quân thù vào thập niên 60.
Như trận đánh tàu Mỹ Cảnh vào ngày 20/6/1965, một trong những trận đánh trong lòng địch gây tiếng vang, khiến bọn Mỹ, ngụy phải kinh ngạc, khoét sâu thêm mâu thuẫn giữa bọn chúng.
“Có thể kể đến như trận tiêu diệt bọn cố vấn Mỹ tại bến xe buýt đường Hồng Bàng, tiêu diệt bọn cảnh sát địch tại sân tập Bình Thới, quận 1... đã khiến bọn chúng điên đầu. Còn trận đánh tàu Mỹ Cảnh là chúng tôi trả thù cho đồng chí Trần Văng Đang, một chiến sĩ biệt động vừa bị bọn chúng tử hình trước đó”, ông bùi ngùi nói.
Người lính biệt động Sài Gòn Huỳnh Phi Long. |