Bạn nói: “Không gì bằng cơm mẹ nấu. Đơn giản vậy chớ mình thấy ngon vô cùng”. Chợt giật mình nghĩ lại, đã nhiều năm trôi qua rồi con chưa dùng cơm do chính tay mẹ nấu. Và con như đã quên hẳn không khí ấm cúng cùng gia đình quay quần bên mâm cơm chiều.
Hồi nhỏ ngày nào con (và cả nhà) cũng được dùng cơm do mẹ nấu. Nhà nghèo, mâm cơm có gì đâu ngoài rau luộc, chao, tương. Ăn hoài đâm ra ngán. Trẻ con mà, thích thay đổi, được ăn ngon. Lẽ thường tình là vậy. Con đòi ăn thịt cá, mẹ nhín nhút tiền chợ mua một ít thịt về chiên, kho tiêu cho mình con ăn. Còn ba mẹ thì vẫn ăn rau luộc chấm chao, tương, nước mắm trường kỳ. Con ngây thơ hỏi: “Sao mẹ không mua nhiều cho cả nhà dùng”. Mẹ cười, xoa đầu con rồi nói: “Thịt cá đắt như vàng, không rẻ đâu con. Con cứ ăn đi cho chóng lớn, thông minh, học giỏi”. Và con hồn nhiên ngồi ăn một mình. Cứ thế, dù kinh tế eo hẹp nhưng mẹ vẫn nhín chút ít mua cho con, khi thì tép bạc, tôm sú, cá lóc, thịt bò… để con không giận, không hờn rồi bỏ bữa ăn.
Khi lớn lên con mới dần hiểu ra, những đọt rau lang, muống, bí sau nhà non mướt, ngọt ngào là do chính tay mẹ trồng để hạn chế tiền chợ. Những quả bí, dưa leo mập ú được mẹ mang bán để đổi những thức ăn ngon cho con, trong khi ba mẹ thì ăn uống kham khổ, đạm bạc. Những bữa cơm của con thấm đẫm giọt mồ hôi mẹ và ba.
Công việc cuốn con đi nhiều nơi, thưởng thức nhiều món ăn ngon, lạ khác nhau. Nhưng con thấy chẳng đâu bằng cơm do chính tay mẹ nấu, dù đơn sơ thôi, tầm thường thôi mà chất chứa cả tình yêu thương đặc biệt, vĩ đại trong đó. Để hôm nay, con tim yếu mềm của con lại một lần nữa bồi hồi nhớ về bữa cơm quê nhà. Bạn thúc giục: “Về đi, thời gian ngắn thôi nhưng sẽ nối dài hạnh phúc”.Ừ! Mình về! Để rồi như kẻ bị thôi miên vì một điều thiêng liêng nhất, con chạy một mạch ra ga lên chuyến tàu về với gia đình. Suốt quãng đường dài, con mường tượng ra các món “đặc biệt” mà ngày xưa ba mẹ thường dùng: Da cá sấu xào (khổ qua xào), thịt cọp chiên (trứng chiên), ngà voi chấm óc khỉ (đậu bắp chấm chao), đuôi phụng luộc (đọt khoai lang luộc), thịt heo leo cây (cơm dừa kho)… Chao ôi thèm cơm mẹ nấu quá đi thôi!