Những ngày đầu khó khăn
Gặp cô giáo Đinh Thị Thủy trong giờ giảng dạy tại trường tiểu học nằm trong khuôn viên cơ sở cai nghiện ma túy số 2 (Hà Nội), sự gần gũi, thân mật của cô khiến chúng tôi hiểu được vì sao bọn trẻ ở đây lại quý mến cô giáo của chúng như vậy.
Hơn 12 năm trước, khi mới được phân công tới cơ sở này để dạy trẻ nhiễm HIV, cô giáo Thủy đã chấp nhận ngay nhưng cũng không tránh khỏi những lo lắng, băn khoăn. Cô sợ mình không khó đáp ứng được với công việc cần nhiều kỹ năng như việc giảng dạy ở nơi đây. Nhưng ngay từ khi bắt đầu tới ngôi trường này, được nhìn thấy những đứa trẻ ngây ngô, đáng yêu và đáng thương, mọi lo lắng trong lòng cô đã nhanh chóng tan biến, điều duy nhất cô cảm nhận được lúc đó là tình cảm chân thành của các em nhỏ ở đây.
“Lần đầu tiên tôi đến đây, điều khiến tôi cảm động nhất là các con nhìn thấy cô giáo đều chạy ra chào đón, ôm chầm lấy tôi và đua nhau hỏi “Con thưa cô, bao giờ con được đi học?”. Các con tranh nhau đòi cô giáo ôm và bế. Tình cảm non nớt của bọn trẻ khiến cho tôi bật khóc và đó chính là động lực để tôi có thể gắn bó với các con cho tới ngày hôm nay”, cô Thủy xúc động.
Từ khi cô Thủy bắt đầu dạy học cho các bé ở đây, trong suốt quá trình đó, chị đã từng phải đối mặt với rất nhiều những khó khăn vì các em học sinh ở đây cũng khá đặc biệt. Đó là bởi, những đứa trẻ ở đây hầu hết đều chưa được học qua trường lớp mầm non, lại do ảnh hưởng của bệnh tật nên nhận thức của các em rất chậm. Vì thế khi dạy những đứa trẻ này, chị Thủy gần như phải bắt đầu hướng dẫn từ đầu cho tới việc cầm tay giúp các con biết cầm bút, tô từng nét chữ, con số…Không chỉ kiên trì hướng dẫn từng li từng tí, cô còn luôn phải linh hoạt trong các tiết học sao cho phù hợp với sự nắm bắt, tâm sinh lý của những học sinh đặc biệt này mà không nhất nhất áp dụng theo chương trình Bộ giáo dục.
Cô chia sẻ: “Dạy học cho những trẻ nhiễm HIV ở đây cần phải kiên trì, tâm huyết và phải dành rất nhiều thời gian cho các con, phải biết chấp nhận hy sinh thời gian đi sớm về muộn. Dạy các con không chỉ đứng trên bục giảng mà còn phải xuống tận nơi, ngồi cạnh các con để hướng dẫn, chỉ bảo các con và phải có nhiều sự liên hệ thực tế các con mới hiểu bài được”.
Động lực là tình yêu thương
Tận tâm làm được công việc này là bởi cô Thủy cảm nhận được những đứa trẻ ở đây đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi. Hầu hết các bé đều không có bố mẹ bên cạnh và thường xuyên đau ốm. Vì vậy mỗi khi thời tiết thay đổi, những đứa trẻ này thường rất dễ mệt mỏi. Là người theo sát các con hàng ngày, người giáo viên này rất xúc động khi nghe các con tâm sự nhớ nhà, nhớ gia đình… Những lúc đó chị Thủy lại cảm thấy thương các con rất nhiều.
“Những lúc các con buồn, tôi phải động viên và quan tâm hết mức. Bởi ở đây các con hầu hết đều có hoàn cảnh đặc biệt, có thể bố mẹ chúng đã mất vì bệnh tật, ông bà già yếu không thể chăm sóc. Các con ở đây mới được các mẹ nuôi dưỡng và được cô yêu thương. Vì vậy không chỉ động viên các con, tôi còn còn phải cố gắng khơi dậy những ước mơvà động viên các con cố gắng để hoàn thành ước mơ ấy của mình”, cô Thủy tâm sự.
Những ngày tháng dạy dỗ, gắn bó với những đứa trẻ nơi đây, cô Thủy có rất nhiều kỷ niệm khó quên. Đặc biệt, trong những ngày tháng mới làm quen với các con, cô đã rất vất vả khi gặp không ít những sự cố bất ngờ xảy ra. Đó là lần đầu thấy học sinh của mình bị chảy máu cam, lúc đó cô đã rất hoang mang, lo sợ, loay để tìm cách sơ cứu.
“Khi đó, tôi đang giảng bài thì bé Nguyễn Thị B.đột nhiên chảy đầy máu ở mũi. Tôi chưa từng xử lý trường hợp này nên rất lo sợ, lúc đó cho chỉ biết hướng dẫn con ngửa cổ lên và lấy giấy lau máu cho con. Sau đó tôi lập cập chạy đi gọi nhân viên y tế. Còn những sự cố khác như những ngày thời tiết giao mùa, có hôm đang trong giờ học, các con bị nôn hết ra quần áo… là chuyện bình thường. Những đứa trẻ ở đây rất yếu, nên việc chăm lo sức khỏe cho các con cũng là một nhiệm vụ khá quan trọng”, cô kể lại.
Tuy nhiên những khó khăn ấy mới chỉ là một phần, thời gian đầu khi nhận công tác dạy học cho trẻ nhiễm HIV, cô giáo Thủy còn phải vất vả thuyết phục mọi người khi vẫn không tránh được những kỳ thị. Thậm chí, ban đầu chính gia đình cũng không muốn cô vào đây công tác. Nhưng tình cảm yêu thương học trò đã vượt lên tất cả, cô Thủy vẫn quyết tâm theo đuổi công việc và bằng sự tận tụy của mình, cô cố gắng chia sẻ những câu chuyện về các con nhiễm HIV bị bỏ rơi nhưng vẫn luôn ước mơ và ham học, dần dần sự kiên trì đó cũng khiến gia đình cô Thủy đã hiểu và thông cảm cho công việc này.
Trong suốt 12 năm gắn bó với ngôi trường này,nhờ sự dạy dỗ, nâng niu của cô Thủy nhiều thế hệ học sinh đã khôn lớn, có những em giờ đã là học cấp 3.
“Dù đã khôn lớn rồi nhưng các em vẫn nhớ đến cô, từ khi tôi gắn bó với bọn trẻ, năm nào cũng vậy, cứ vào ngày sinh nhật hay những dịp 20/11 các e lại tự làm bưu thiếp tặng tôi. Với tôi đó là món quà rất đáng quý và quý nhất là được nhìn thấy các em ngày càng khôn lớn trưởng thành, vui vẻ” cô Thủy tâm sự.
Nhìn những tấm thiệp với lời chúc của các con cũng rất dễ thương như: “Con xin kính chúc cô ngày 20/11 luôn mạnh khỏe công tác tốt và luôn bên các con”, “Con chúc cô mạnh khỏe, ăn ngon miệng để lấy chồng”, “Con chúc cô khỏe mạnh để luôn dạy các con”... có lẽ hơn ai hết cô Thủy cảm thấy mình là người thật hạnh phúc, bởi hạnh phúc với cô cũng rất đơn giản, đó là được đứng trên bục giảng, dạy dỗ cho những đứa trẻ kém may mắn trưởng thành.