Cửa xe tôi vừa mở ra, mùi nước hoa thơm dịu đã sực vào mũi. Đơn giản bởi bãi đỗ xe ấy nằm ở phía trước một boutique của hãng Gucci, còn ở phía đối diện chênh chếch một chút, là một tòa nhà lãng mạn, với dây leo phủ lưa thưa ở mặt tiền và khoảnh sân có những bàn ăn rất sang trọng, với khách ăn mặc rất lịch sự và trang nhã. Tấm biển bên ngoài cổng có ghi Dior - một thương hiệu lớn khác, nhưng cũng chỉ là một trong vô vàn những cái tên đã quá nổi tiếng với giới sành điệu thời trang và lắm tiền xuất hiện đầy trên những biển hiệu chạy dọc những con phố hẹp của thành phố.
Nhiều trong số những người ngồi trong quán ấy đến đây có lẽ cũng chỉ để biết Saint-Tropez là gì sau khi nơi đây nổi tiếng thế giới qua những cảnh trong phim “Et Dieu créa la femme” (Và Thượng đế tạo ra đàn bà, 1956) với những cuộc hội hè, du thuyền, những ngôi sao Hollywood, cuộc sống giàu sang...
Cuộc sống sôi động tại Saint-Tropez. |
Saint-Tropez nổi tiếng trên thế giới không chỉ vì vẻ đẹp của những bãi biển cát trắng và nước xanh một cách rất đặc biệt (chính vì thế, người ta gọi đây là “Bờ biển Thiên thanh”), mà còn là nơi mà sự giàu sang được phô bày một cách tự hào nhất: Rất nhiều du thuyền đắt tiền của dân nhà giàu đậu trong cảng, và họ thích thú trước sự trầm trồ của du khách cầm smartphone chụp họ; rất nhiều váy áo đắt tiền của những người đẹp lướt đi trên phố; những xe hơi sang trọng diễu qua như một đám rước và những con phố dài, hẹp và đẹp như mơ.
Người ta đến đây để tiêu tiền, để cảm thấy mình đang sống trong một thế giới của sự sang trọng hoặc mơ ước sẽ được như thế, hoặc để hưởng thụ đẳng cấp mà họ cho là xứng đáng được hưởng. Họ không đến đây để xem EURO, dù các quán bar trên khu cảng cũ hoặc các phố bật các trận đấu được truyền trực tiếp trên màn hình ti vi.
Hôm tôi qua Saint-Tropez, EURO đang đá các trận vòng knock-out, nhưng hầu hết khách ngồi quay lưng lại màn hình và hướng ra phía biển. Lác đác dăm lá cờ Pháp trên các khung cửa sổ. EURO không tồn tại ở nơi này. Có nhiều thứ trên đời quyến rũ và cám dỗ hơn nhiều trái bóng, và chúng đều tồn tại ở Saint-Tropez.
60 năm sau “Và Thượng đế tạo ra đàn bà”, Saint-Tropez trở nên nóng bỏng hơn khi mùa hè tăng nhiệt độ vào cuối tháng 6. Bến cảng đầy những du thuyền đắt tiền từ khắp nơi trên thế giới về đây tụ hội, giống như một cuộc biểu dương lực lượng của giới có tiền; những party diễn ra trong một cuộc sống về đêm bận rộn và ầm ĩ; những villa sang trọng chào đón các quý khách giàu có, và đến Saint-Tropez bây giờ giống như một điều bắt buộc đối với dân có tiền và dân ham chơi.
Những bi kịch vỡ mộng đời theo kiểu của phim “Bonjour, tristesse” (Buồn ơi, chào mi), dựa theo tiểu thuyết cùng tên của Francoise Sagan và lấy bối cảnh ở Saint-Tropez, dường như không còn thích hợp nữa. Kiểu nhạc cũ kĩ và lời thơ khá lành của Pink Floyd trong bản “San Tropez” (1971) giờ chẳng mấy người nghe nữa. Saint Tropez bây giờ phải mạnh mẽ như bản “Welcome to Saint-Tropez” của MC Antoine và Timati. Lời của Pink Floyd trong bài đó, đoạn “Anh nghe giọng nói dịu dàng của em gọi anh/Để hẹn hò một lần nữa qua điện thoại/Nếu em cô đơn thì anh sẽ trở về nhà” có vẻ buồn, theo một kiểu lãng mạn của những năm xưa cũ. Lời của thời hiện đại với MC Antoine khác hẳn, thực dụng, tiền bạc, ăn chơi. Tình yêu lãng mạn của ngày xưa đã lỗi mốt rồi.
Đã có quá nhiều thay đổi trong những năm qua. Brigitte Bardot đã vài lần trở lại nơi đã khiến cả bà và bộ phim trở nên nổi tiếng và cả tai tiếng, bởi vào thời điểm những năm cuối thập niên 1950 ấy, khỏa thân trên màn bạc là một điều cấm kị, và những bộ bikini giống như những quả bom bùng nổ. Nhưng ở đây, hình ảnh của bà không còn xuất hiện ở đâu nữa. Tuy nhiên, những gì bà đã làm 6 thập niên trước - khỏa thân trên bãi biển Saint-Tropez, giờ là điều quá bình thường ở nơi này. Saint-Tropez giờ bị bao vây bởi các bãi tắm trần, nổi tiếng nhất là bãi Tahiti và Escalet.
Saint-Tropez chiều xuống thơm mùi đồ ăn, mùi của biển, cả mùi của nước hoa quý phái cho phụ nữ và vang tiếng động cơ xe sang trọng, tiếng nhạc của các quán, tiếng hát của những người yêu đời trong một cuộc vui nào đó. Ở một cửa sổ khép hờ của Saint-Tropez bỗng vang lên tiếng bình luận bóng đá. Tiếng khán giả hò hét, tiếng những khán đài như sôi lên, tiếng một người đàn ông la lên sau một đường bóng. Đấy có lẽ là người duy nhất ở Saint-Tropez này quan tâm đến EURO? Có thể thế, cũng có thể không. Nhưng rồi tiếng ti vi ấy nhanh chóng bị át đi một cách tàn nhẫn bởi tiếng động cơ của một chiếc Lamborghini trắng vừa vút qua. Bóng đá ư? Không, đây là Saint-Tropez…