Chàng chẳng thể nhìn thấy nàng, dẫu từng là một họa sĩ với những nét vẽ tài hoa. Những sắc màu, hình, nét ngoài kia đã theo đôi mắt ra đi không trở lại, sau một tai nạn khủng khiếp.
Phía nàng, âm thanh đã rời xa vĩnh viễn. Giọng hát thánh thót khiến bao nhiêu con tim rung động say sưa, nay chìm vào nỗi câm lặng mênh mông. Tiếng nhạc từng đem đến cho nàng niềm đam mê vô bờ bến, qua biết bao “xô” diễn với âm thanh quá sức chịu đựng cuối cùng cũng giết chết đôi tai nàng.
Nơi phòng khám của vị lương y đại tài này, họ nỗ lực tìm lại những gì đã mất.
Người ta bảo vợ bác sĩ từng được ông cứu chữa thành công khỏi căn bệnh quỷ quái làm con người ta trở nên trong suốt. Bác sĩ làm được điều không tưởng, ông sẵn sàng chữa bệnh dù những thầy thuốc khác đều đã lắc đầu.
Tiếng lành thì đồn xa, luôn là như vậy.
“Bác sĩ. Xin hãy giúp tôi. Tôi muốn được cầm cọ như xưa, ngắm nhìn và vẽ mãi thế giới tuyệt đẹp này. Đó là ước nguyện lớn nhất của tôi! Cầu xin bác sĩ!”
Chàng họa sĩ mù thốt lên bằng tất cả tâm can mình. Cảm thương thay! Vị bác sĩ cầm lấy tay anh:
“Tôi sẽ cố gắng! Nhất định tôi sẽ trả lại ánh sáng cho anh!”
Dùng tất cả trí nhớ về khả năng phát âm, nàng ca sĩ rưng rưng:
“Tôi… muốn… hát… Xin… bác… sĩ… giúp… đỡ…”
Bác sĩ một lần nữa trào dâng niềm xúc động:
“Tôi sẽ cố gắng! Nhất định tôi sẽ trả lại âm thanh cho cô!”
*
* *
“Xin chào!” - Chàng mở lời làm quen.
Nhưng đáp lại chỉ một sự tĩnh lặng như tờ.
“Chào! Có ai không?”
Chàng biết là có. Quen với bóng tối, dễ dàng để chàng nhận diện những điều nhỏ nhặt người sáng mắt thường bỏ qua. Nào tiếng muỗi vo ve chờ chực quẩn quanh bên bắp chân đến là ngứa ngáy. Tiếng đồng hồ tíc tắc nhịp nhàng đong đếm mỗi bước đi của thời gian. Tiếng gió lay rì rào trên những tán cây xa cao vợi. Nhưng nhất là hơi thở con người: lúc chậm rãi, khi hổn hển, lúc yếu ớt mệt nhoài.
Ánh mắt nàng đã thoát xa khỏi khung cửa sổ từ lâu. Ôi ngoài kia, dải ráng chiều đang bừng lên tuyệt đẹp. Nàng thường bỏ nhiều giờ ngắm nhìn mông lung bọc trong mù mịt những âm tiếng chung quanh. Giá mà nàng nghe được, chỉ một chút thôi. Một chút thôi, cũng thỏa lòng rồi.
Cuối cùng nàng cũng quay lại nhìn chàng. Giường bệnh hai người nằm đối diện nhau. Bấy giờ nàng mới chú ý, người bệnh kia bị mù. Những gì nàng đang được nhìn ngắm, người ta thì không…
“Nghe tôi chứ?”
Người ta đang rầm rì điều gì đó. Nàng nhẩm theo, đôi môi khẽ mấp máy. Từ lâu, nàng đã tập cho mình cách quan sát cử động môi để đoán biết ngôn từ.
“Có…”
Tiếng nói - nàng sẽ không bao giờ để mất nó. Nàng nhớ hầu hết giọng nói của mình, dẫu cách xa hun hút. Nhiều đêm đen chìm sâu vào giấc mộng, nàng nghe rõ tiếng hát mình ngân vang hòa theo những giai điệu du dương đến nao lòng. Nàng sẽ nghe được, sẽ lại được hát, sẽ quay về đắm mình trong âm nhạc. Nhất định mà!
“Tôi tên Long. Còn cô?”
“Tr… Trâm…”
Tên đẹp thật - chàng nghĩ. Đã lâu lắm rồi chàng không được chiêm ngưỡng vẻ đẹp nào. Lâu lắm rồi chàng chưa vẽ người con gái nào. Thèm quá. Nhớ quá. Màu và cọ vẽ. Mùi của sơn dầu. Mái tóc. Làn da. Mắt và môi. Khuôn mặt người.
Nàng quan sát kỹ hơn người phía đối diện kia. Chàng không ưa nhìn, có thể nói không đẹp. Trong đời nàng từng gặp vô số chàng trai có sức lôi cuốn quyến rũ hơn nhiều. Ấy là khi nàng còn ở đỉnh cao nơi sân khấu rực rỡ sắc đèn màu. Vồ vập người đưa kẻ đón. Nào quà nào hoa. Lấp lánh trên người là biết bao nhiêu những quý giá đắt tiền. Giờ thì sao? Chẳng còn gì. Chẳng có ai.
Riêng một mớ bít bùng lạnh lẽo chung quanh, cứ thế, cứ thế lấp kín dần tất cả.
“Cô đừng khóc!”
Chàng nói gì? Nàng chưa kịp nhẩm theo. Nhòe hoen đi hết rồi… trông không rõ nữa.
Mặt trời đã lặng lẽ mất tăm, kéo theo sau ánh hoàng hôn tắt ngấm.
*
* *
Những ngày tiếp theo, bác sĩ đều đặn tiến hành kiểm tra cho từng người.
Chàng và nàng đã trở nên gắn bó, thân quen như biết nhau tự bao giờ. Chẳng e ngại. Đâu cần phải dè chừng. Vì ánh mắt chàng trai chưa bao giờ tỏ cơn thèm muốn. Hay lời nói mật ngọt loay hoay mãi tìm không ra đường chui lọt vào tai thiếu nữ.
Đến bác sĩ cũng phải thốt lên:
“Thế mà… tôi cứ tưởng hai người giao tiếp khó khăn lắm!”
Nàng cười. Chàng cũng cười.
Khi đưa chàng ra ngoài đi dạo bằng xe lăn, tận hưởng không khí buổi sáng trong lành, nàng tả cho chàng nghe khung cảnh chung quanh.
Gió mát nhẹ nhàng rung rinh cây lá.
Hít thở thật sâu, cảm giác khoan khoái dâng lên trong lòng, chàng chăm chú lắng nghe từng lời dịu dàng của nàng. Lạ lùng, vạn vật dường như đang hiển hiện ngay trước mắt.
Chàng quay lại thủ thỉ:
“Đẹp lắm. Khi sáng mắt, anh sẽ vẽ tất cả…”.
Tất nhiên là vậy rồi. Nàng gật đầu hưởng ứng.
“Nhưng điều đầu tiên anh muốn được ngắm nhìn… chính là em…”.
Có cái gì bất chợt nhói lên sâu trong lồng ngực, đập từng nhịp mỗi lúc một nhanh hơn. Cảm giác thẹn thùng kéo đến, hai má nàng ửng hồng lên trong nắng. Cũng may, chàng không nhìn thấy. Mất một lúc lâu để nàng lấy lại chút bình tĩnh, tìm được ký ức về giọng nói mà vẫn còn lắp bắp:
“Khi tai em… em cũng muốn nghe… giọng nói của anh… đầu tiên…”.
*
* *
Cuộc gặp gỡ này phải chăng là định mệnh? Quái gở làm sao. Trớ trêu làm sao. Có lẽ đây vốn là trò đùa của tạo hóa.
Nhưng bây giờ, giây phút này, đối với chàng và nàng không còn quan trọng nữa.
Trong đêm tối, nàng tựa vào vai chàng, rưng rức rất lâu, bao nhiêu điều sâu thẳm nơi cõi lòng thoát ra, vùng vẫy. Khi niềm xúc động trào dâng, chàng ôm lấy nàng, khẽ xiết vòng tay.
Hơi thở gấp gáp, nhịp tim dồn dập. Họ trao nhau nụ hôn đầu tiên đầy vụng về. Phải rồi, chàng nào đâu có chút kinh nghiệm tình trường. Cả cuộc đời này chàng nguyện dành cho nghệ thuật, nếu không vì tai nạn làm dở dang những dự định còn xa.
“Anh yêu em…”
“Vì… sao…?”
Sao chàng lại yêu nàng? Đó chẳng phải câu hỏi mọi cô gái thường hay đặt ra nhất cho người yêu của mình ư? Vì em xinh đẹp? Không, đây không phải câu trả lời làm cô gái vừa lòng. Nghĩa là… khi em chẳng còn xinh đẹp, anh sẽ thôi yêu em? Tình yêu xuất phát từ đôi mắt, rồi cũng sẽ kết thúc ở đó. Cũng bởi thế, chẳng cô gái nào muốn thấy mình trở nên xấu xí, già nua. Và các hãng mỹ phẩm vẫn ngày một ăn nên làm ra.
Nhưng chàng thì khác. Nàng tin là chàng khác.
Khi sự vật lặng lẽ tĩnh mịch không chút ồn ào trong thế giới của nàng, nàng thèm nghe da diết giọng chàng biết bao nhiêu. Không phải lời mật ngọt. Không phải lời hoa mỹ gói ghém kỹ càng lòng giả dối. Nàng đã nghe quá nhiều, từ những kẻ săn đón chiều chuộng trước đây. Nàng chỉ cần nghe… bằng tất cả sự chân thành chàng thốt ra:
“Anh yêu em. Không vì gì cả.”
“…”
*
* *
“Chúc mừng hai người. Tôi đã tìm ra phương pháp chữa trị cho hai người!”
Bác sĩ đưa họ đến phòng thí nghiệm, nơi ông bỏ rất nhiều thời gian và công sức nghiên cứu.
“Chúng ở đây!”
Trên bàn là hai bộ phận dùng để tiến hành cấy ghép. Mắt nhân tạo. Màng nhĩ nhân tạo. Không phải máy móc mà nuôi cấy bằng mô người. Từ chính tế bào của chàng và nàng.
Vị lương y giọng đầy hứng khởi:
“Ai sẽ tiến hành phẫu thuật trước?”
Chàng hay nàng? Họ cần quyết định thật nhanh. Những bộ phận này sẽ dần hư thối nếu không được cấy ghép. Chúng cần một cơ thể, cần máu nuôi dưỡng để tiếp tục duy trì sự sống.
“Thưa bác sĩ…”
“Vậy là anh trước? Được. Tiến hành thôi!”
“Không. Không phải vậy.”
“À tôi hiểu rồi. Anh muốn nhường cho cô ấy. Thế thì cô, nhanh nào. Thực sự chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Bác… sĩ…”
“Chuẩn bị đi! Sao cô còn đứng đó.”
Bác sĩ quay lại sửa soạn các dụng cụ y khoa cần thiết.
Đằng sau lưng ông, nàng đang nắm chặt bàn tay chàng. Từ lúc nào, nàng có thể cảm nhận thấy, nghe rõ rệt tiếng đập từ trái tim chàng. Không phải mơ.
Chẳng cần đôi tai, nàng vẫn nghe.
Chàng đã “thấy” nàng, hiển hiện. Nàng ở đó, trước mặt, bừng lên, rực rỡ trong khoảng trống tối đen vĩnh cửu, lan truyền qua tất cả xúc giác.
Những ngón tay càng lúc càng đan chặt, quấn quýt, tan hòa.
“Chúng tôi không cần phẫu thuật nữa, bác sĩ…”
“Cái gì…”
Khi quay đầu lại, câu nói vừa thoát khỏi cửa miệng bác sĩ đã lập tức tắt ngấm.
Chưa có thứ gì kỳ quái như vậy ông từng chứng kiến trong đời, ít nhất là cho đến giây phút này.
Chàng và nàng đang từ từ xoắn bện vào nhau.
“Trời…”
“Tôi sẽ làm mắt cho anh ấy!” - Nàng thốt lên.
“Tôi sẽ làm tai cho cô ấy!” - Chàng cười vang.
Giọng cười mỗi lúc một lớn. Nàng nghe thấy, và hưởng ứng theo. Chàng chăm chăm nhìn bác sĩ, nỗi sung sướng trào lên muốn vỡ òa.
Có hàng tá bí ẩn nằm ngoài tầm hiểu biết của khoa học. Bác sĩ biết rõ điều đó. Với nhiều căn bệnh tưởng chừng vô phương, liều thuốc chữa lành lắm khi hóa ra lại cực kỳ đơn giản.
Họ đã trở thành một, là của nhau. Không gì có thể tách rời. Bây giờ và mãi mãi.
Thật là một liều thuốc hết sức giản đơn.
Bác sĩ mỉm cười, rõ tươi:
“Chúc mừng hai người…!” .
Lưu Quang Minh