6 giờ sáng tỉnh dậy mà ngoài ô cửa sổ một màu tối sẫm, tưởng như trời mới vào đêm khuya lắc. Tôi cố căng thần nhãn, nhướn cổ nhìn vào khoảng nâu đen mà chẳng nhìn thấy rõ được gì. Phóng mắt xa, mưa lây phây mỏng như làn khói, dường buông một lớp mành đan quyện ôm ấp vạn vật.
Cái thứ mưa thu không ào ào như mưa mùa hạ, mưa thu không buốt giá như mưa mùa đông, càng không nặng hạt như mưa xuân. Mưa cũng lâm thâm mà thảng trên lá, cũng bay bay mà mờ đục hơi sương như đêm động quỳnh tương quên lối về.
Với tôi mưa thu thật đặc biệt, một thứ mưa chuyển mùa rõ ràng nhất trong năm, thứ mưa dùng giằng níu những chiếc lá còn sót lại, mưa bay nhẹ phảng phất như cố níu mùa thu trong mắt ai ngóng đợi đến da diết, mưa như giữ hồn người lặng dịu đọng lại trong chiếc áo thu trầm mặc, vương trên lớp lớp lá vàng đỏ dưới bước chân người.
Lặng lẽ, lặng lẽ đến tê lòng, mưa như tiếng thở dài của người đàn bà góa bụa trong đêm, khắc khoải, bồi hồi, da diết nhớ thương cố nhân một thời.
Mưa thấm đẫm tâm tư, mưa trên vai mẹ, mưa trên áo em, mưa như tiếng khóc trẻ thơ quay quắt khát bầu sữa mẹ khi màn đêm buông xuống tàn ngày.
Thật kỳ lạ, người đàn bà như tôi luôn đi ngược với thời đại, cái thứ người ta không thích thì tôi lại thích, cái người ta vứt bỏ tôi lại muốn nâng niu vỗ về, tự ru lòng mình lên men trong an yên của tâm thức.
Mưa cứ mưa thôi... Tôi lại tự mua cho mình những phút giây an yên bên đời,mà chẳng cần mặc cả toan tính thiệt hơn, được mất.
Mưa rớt rơi như những nốt nhạc đầy đủ các cung bậc đời, ngân vút một giai điệu melody dịu dàng, lặng dịu mà ngọt lịm trong tim khi mỗi độ thu về, để tôi trói gọn bốn mùa trong niềm nhớ khắc khoải mang tên gọi mưa thu.
Gom nỗi nhớ lập xuân
Vọng rền trong ngày hạ
Sương vương thu mưa lạ
Đêm trở mình sang đông.