Theo đó, “Phía Tây thành phố” là tập tản văn của bác sĩ Lê Minh Khôi (Phó giám đốc Trung tâm Hồi sức COVID-19, trực thuộc Bệnh viện Đại học Y Dược TP Hồ Chí Minh), người trực tiếp tham gia điều hành một bệnh viện dã chiến điều trị bệnh nhân COVID-19 trong đợt dịch thứ 4 ở thành phố. Bác sĩ Lê Minh Khôi dù bận rộn với một khối lượng công việc khổng lồ, những ca cấp cứu chưa có tiền lệ trong suốt mấy chục năm làm việc trong ngành Y, bác sĩ Khôi đã quan sát, gạn lọc và ghi chép lại những ngày tháng khốc liệt ấy với sự điềm tĩnh và sâu sắc, thể hiện cái nhìn thực tế và hết sức sống động về thời gian “cuộn sóng” này.
Trong tập tản văn, tác giả thể hiện cách nhìn đời nhẹ nhàng, vị tha của một người đi nhiều, biết nhiều, “tin vào cái lẽ huyền diệu của đất trời và cái thơm thảo của lòng người”; một bác sĩ đã từng chứng kiến nhiều cuộc sinh tử biệt ly và và do đó trân quý đến từng khoảnh khắc ngắm hạt bụi lấp lánh trong nắng, thấu rõ điều gì là đáng quý nhất trong đời người...
“Với tôi, ký ức không phải cái đã qua, nhất là ký ức về một giai đoạn đầy ắp những biến cố đau thương như vậy. Tôi vẫn đang sống với ký ức đó, không phải để bi lụy, mà để biết trân trọng hơn những gì giản dị nhất mà chúng ta có, như bầu trời xanh trên đầu, như làn gió từ sông Sài Gòn vẫn lồng lộng thổi vào thành phố mỗi chiều và như từng hơi thở này đây” - tác giả viết trong tản văn đầu tập sách.
Đại diện Nhà xuất bản Trẻ cho biết mỗi bạn đọc ủng hộ hai tập tản văn đều là nghĩa cử góp phần cùng với Nhà xuất bản Trẻ chung tay ủng hộ Quỹ phòng, chống dịch COVID-19 tại TP Hồ Chí Minh, bởi toàn bộ lợi nhuận của sách "Phía Tây thành phố" của bác sĩ Lê Minh Khôi (phát hành ngày 8/12) lẫn tập tản văn sắp phát hành "Sài Gòn chọn nhớ những điều thương" (nhiều tác giả) đều được nhà xuất bản ủng hộ cho Quỹ phòng, chống dịch COVID-19.
Bài thơ mở đầu tản văn “Phía Tây thành phố” của bác sĩ Lê Minh Khôi:
Long lanh bụi nắng
Em có nghe không
Lời người từ tuyến lửa?
Rồi mình sẽ đi qua mùa bão giông
Rồi mình sẽ đi qua những con đường, những dãy nhà khép mắt,
Những hàng cây khát gió, những bãi xe im lìm nằm ngủ, những mặt người thao thức,
Rồi mình sẽ đi qua những đêm sâu, những lưng áo ướt đầm, những đớn đau, mất mát
Rồi mình sẽ đi qua những hoang mang, những nụ cười buồn và tiếng khóc thật,
Rồi mình sẽ đi qua những chiều thưa bóng nhân gian,
Phố sẽ xúng xính, xênh xang như chưa từng hoang vắng
Hạt bụi bay trên vỉa hè cũng long lanh màu nắng
Những môi cười sẽ biếc xanh như nụ mới
Nhất định ngày ấy sẽ tới
Nhất định ngày ấy sẽ tới
Ta sẽ cùng đi một vòng như ngàn lời ước hẹn
Lên Mù Cang Chải, ghé Lục Đầu Giang, về Hải Dương, Vạn Kiếp,
Quá Hải Vân Quan ngắm biển Đông sóng bạc đầu lớp lớp
Xuôi chuyến ghe thương hồ nghe Út Nhỏ thương ca lời từ là từ phu tướng...
Sẽ theo con cháu Đam San vít cần trong tiếng cồng chiêng bập bùng bay qua ngàn ngọn núi già, núi trẻ
Rồi trở về thưa với mẹ:
- Mẹ cho con một góc vườn, có khoảng trời và một chiếc võng đong đưa.