05:23 02/05/2012

Trận không kích vào Schweinfur - Waterloo của nước Mỹ-Kỳ 2: Cú “trời giáng”... không đau

Các máy bay thuộc đơn vị của Williams sẽ đương đầu với lực lượng chủ đạo của không quân phát xít Đức khi bay trở về, trong khi đó các máy bay B-17 của LeMay tiếp tục bay về hướng nam, vượt qua dãy Alps và Địa Trung Hải để hạ cánh xuống các căn cứ ở Angiêri.

Các máy bay thuộc đơn vị của Williams sẽ đương đầu với lực lượng chủ đạo của không quân phát xít Đức khi bay trở về, trong khi đó các máy bay B-17 của LeMay tiếp tục bay về hướng nam, vượt qua dãy Alps và Địa Trung Hải để hạ cánh xuống các căn cứ ở Angiêri. Lực lượng máy bay ném bom tầm trung của Mỹ và Anh sẽ hỗ trợ đánh lạc hướng quân Đức bằng cách tấn công các mục tiêu ở dọc bờ biển Manche vào cùng thời điểm mà các máy bay B-17 xuất kích.

Các máy bay B-17 ném bom xuống Schweinfurt ngày 17/8/1943.


Từ trước đến nay, các máy bay ném bom B-17 chưa từng bao giờ bay sâu vào lãnh thổ nước Đức như vậy, nhưng Eaker vẫn cho rằng “máy bay B-17 với các khẩu pháo cỡ nòng 12,5 mm có thể đối đầu với máy bay chiến đấu của phát xít Đức nếu chúng giữ được cự ly đội hình trong khi bay” và rằng “một lực lượng lớn các máy bay ném bom có thể tiến hành không kích vào bất kỳ mục tiêu nào trên đất Đức mà không cần sự yểm trợ của các máy bay chiến đấu mà không phải chịu những tổn thất lớn”.

Hầu hết các máy bay ném bom tham gia chiến dịch đánh phá thành phố Regensburg và Schweinfurt là loại máy bay B-17F. Các khẩu pháo của chúng tạo ra những chùm hỏa lực đan xen nhau từ phần giữa thân lên đến nóc, bụng và đuôi, nhưng máy bay B-17F không có hệ thống pháo ở phần đầu. Không quân Đức biết rõ và tận dụng điểm yếu này trong các lần đối đầu trực diện.

Me 109, một trong những chiến đấu cơ tốt nhất của phát xít Đức.


Bù lại, theo các nguồn tin tình báo gửi về, các máy bay chiến đấu của phát xít Đức tập trung chủ yếu ở gần bờ biển. Các máy bay chiến đấu tốt nhất, máy bay chiến đấu một động cơ Me 109 và Focke-Wulf 190, có thể cũng được triển khai ở đó. Trong nội địa, quân đồng minh sẽ chỉ phải đương đầu với các máy bay chiến đấu hai động cơ di chuyển chậm hơn như Me 110, loại máy bay được chế tạo để thực hiện các chiến dịch vào ban đêm. Không đoàn số 8 không biết rằng không quân Đức mới chuyển sang chiến lược phòng ngự chiều sâu và rút các máy bay Me 109 và Focke-Wulf 190 từ mặt trận Nga về để bảo vệ phía nam nước Đức.

Sáng 17/8/1943, một màn sương mù dày đặc bao phủ khu vực phía đông Anglia, nơi đặt căn cứ của các máy bay B-17. Theo kế hoạch, sư đoàn của LeMay sẽ xuất kích lúc 5 giờ 45. Trước đề xuất của không đoàn số 8, kế hoạch được lùi lại một giờ, rồi lại thêm một giờ nữa. Nếu tiếp tục trì hoãn, khi các máy bay đến được các căn cứ ở châu Phi thì trời đã chuyển sang tối. May mắn thay, các phi công ở sư đoàn của LeMay đã được huấn luyện cất cánh trong điều kiện thời tiết xấu trong vòng một tháng và chiếc máy bay đầu tiên xuất kích lúc 7 giờ 15.

Các phi công lái máy bay đi đánh phá thị trấn Schweinfurt, do không thành thục với việc cất cánh chỉ dựa vào các thiết bị điều khiển, bị vướng lại trên mặt đất. Cuối cùng, họ xuất kích chậm hơn 4 tiếng sau khi sư đoàn của LeMay xuất kích. Các máy bay của sư đoàn này gần như đã đến được Regensburg trước khi chiếc máy bay đầu tiên đi làm nhiệm vụ ở Schweinfurt cất cánh.

LeMay là phi công phụ trên chiếc B-17 bay đầu đội hình. Sư đoàn của anh tập hợp ở độ cao ném bom trước khi rời nước Anh. Bảy chiếc gặp sự cố, còn lại 139 chiếc vượt qua bờ biển Hà Lan lúc 9 giờ 35. Quân Đức ban đầu kháng cự khá yếu ớt, nhưng khi các máy bay hộ tống quay trở lại Eupen, các máy bay Me 109 và Focke-Wulf 190 bu lại và tiếp tục kéo đến, đôi khi thành từng bầy lên đến 25 chiếc.

Sự tấn công dồn dập của các máy bay phát xít Đức khiến cho việc đối phó rất khó khăn, nhất là với những máy bay nào không thể đánh trả - Chuẩn tướng tham mưu trưởng không đoàn số 8 Hayward S. Hansell nhớ lại.

Các máy bay bắt đầu oanh kích thành phố Regensburg lúc 11 giờ 43 và đều đánh trúng mục tiêu. Họ không chỉ đánh phá các khu nhà xưởng chính mà còn phá hủy 37 chiếc máy bay Me 109 vừa mới ra khỏi dây chuyền lắp ráp. Ngoài ra, họ còn phá hủy phần lớn các giá đỡ loại chiến đấu cơ phản lực bí mật Me 262 lúc đó đang trong giai đoạn phát triển. Phải mất vài tháng sau, các nhà máy này mới khôi phục được khả năng sản xuất ban đầu.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ oanh kích vào các mục tiêu đã định, các máy bay ném bom B-17 bay về hướng nam và sau khoảng 11 giờ thì hạ cánh xuống các căn cứ ở Bắc Phi.

Phi đội máy bay ném bom tầm trung tiến hành các cuộc tấn công nghi binh dọc theo bờ biển Manche lúc nửa buổi sáng, quá muộn để giúp đỡ lực lượng của LeMay và quá sớm để giúp ích cho sư đoàn của Williams.

Chiếc B-17 làm nhiệm vụ tấn công vào thị trấn Schweinfurt cất cánh lúc 11 giờ 20 và một đoàn gồm 222 chiếc lần lượt bám đuôi nhau vượt qua bờ biển hướng vào nội địa. Các máy bay chiến đấu của phát xít Đức được tiếp nhiên liệu và lấy thêm đạn dược đang đợi sẵn họ. Williams chỉ mất một máy bay ném bom khi vượt qua vòng bảo vệ của các máy bay chiến đấu nhưng không quân Đức đã bắn rơi 23 chiếc trong quãng đường bay từ Eupen đến Schweinfurt và vài chiếc khác khi chúng đang bay phía trên mục tiêu.

Bản thân Williams điều khiển một khẩu súng máy cho đến tận khi nòng của nó bị toác ra. Đội hình tấn công đến Schweinfurt lúc 14 giờ 59 chiều. Độ chính xác của các đợt oanh kích không được như mong đợi. Ngoài những vấn đề phức tạp khác mới nảy sinh, các nhóm đi đầu đến được vị trí đầu tiên muộn hơn vài phút nên các nhóm sau đã bám rất sát phía sau đuôi họ.

Một số tổ lái bối rối bởi sự thay đổi hướng tiếp cận mục tiêu. Ba nhóm đầu tiên ném hết được số bom mang theo nhưng sáu nhóm khác gặp trục trặc và nhiều quả bom không rơi trúng mục tiêu.

Trận đánh vào thị trấn Schweinfurt được coi là không thành công. Hầu hết các loại máy móc lớn ở các nhà máy vẫn còn nguyên vẹn. Một phần lý do là bởi chưa đến một phần ba số bom được ném xuống là loại có trọng lượng 1.000 pound (454 kg). Những quả bom còn lại có trọng lượng nhẹ hơn và không gây nhiều thiệt hại.

Đình Vũ (tổng hợp)

Đón đọc kỳ cuối: Đòn quyết định